Hành trình Sờ sờ em
Điểm đến tiền trạm đầu tiên là một trại trẻ mồ côi. Chưa cần nghe kể, tự thân cũng mườn tượng ra những câu chuyện bất hạnh bình thường như kiểu gót con cũng son mà không biết cha mẹ có còn, hay mất.
Bình thường như kiểu ông quét rác bươi trong đám giẻ rách là thoi thóp một hài nhi.
Bình thường là đôi ba lần mở cổng trung tâm, cô quản lý lại tiếp tục được nhận những món quà vô thừa nhận có hình con nít... còn sống.
Trung tâm khang trang một cách bình thường. Có phòng ngủ, chỗ giặt đồ, khu vui chơi, thư viện và không gian học hành đàng hoàng...
Mỗi cô là mẹ của chục đứa con. Mỗi đứa con là chị, là anh của một đến hai em nhỏ.
Cùng tồn tại
Đành vậy! Chúng tôi sẽ không ghé lại trung tâm của các em vào mùa trăng này bởi đơn giản điều kiện vật chất của các em là còn tốt (?!) hơn so với nhiều bạn khác.
Chúng tôi chạy đi tìm chỗ khác bình thường hơn. Chỗ mà ước mơ trở thành bác sĩ của Trầm không vừa bụng bà nội. Chỗ mà “tìm được ba” của Tuấn mãi mãi là một giấc mơ vui. Chỗ mà mùi tanh của cá không làm Thảo quên đi mùi thơm của lớp học.
Thế hỏi: Ơ, mồ côi không đáng thương hơn nghèo à?
Đáp: Khổ quá, chẳng ôm nổi cả đất trời đâu. Cái nào lên sóng được thì mần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét